Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên mình ai gọi sau vòm lá
Lối cũ em về nay đã thu.
Mây trắng bay đi cùng với gió
Mây trắng bay đi cùng với gió
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
Thơ viết đôi dòng theo gió xa
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy.
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay ?
*XUÂN QUỲNH
Con đường đan lớp cỏ may
ReplyDeleteChiều đan giọt nắng chạy dài thôn quê
Vướng chân em mỗi buổi về
Nhạt nhòa ánh nắng, con đê lặng buồn
Cỏ may kim chỉ xe luồn
Vào trong nỗi nhớ nỗi buồn em mang
Lặng nghe tiếng gió miên man
Ngỡ ngàng em bước chiều tàn gót chân
Về ngang... trời đã sang chiều
ReplyDeleteGió đưa chút nắng... đổ liều vào thơ
Dẫu là mộng..dẫu là mơ
Cỏ may tím lặng...đợi chờ dáng xưa
Cớ gì... trời đổ cơn mưa?
Em qua bến mộng...tôi thừa mình tôi
Giọt buồn... mặn đắng bờ môi
Hình như tôi khóc... với tôi thật thà.
Sợi tình gió thổi bay xa
Lang thang toi buoc co hoa chập chùng
Dẫu xa..xa mãi nghìn trùng
Câu thơ neo nỗi nhớ nhung đợi chờ
Dẫu là mộng...dẫu là mơ
Xuôi về phương ấy ngẩn ngơ phương này
Cỏ may ơi hỡi cỏ may...
Bàn tay thôi nắm bàn tay thức cùng
Trăm năm biết có ngẫu phùng
Có không, không có cũng là phù du.
Lang thang tôi bước một mình
ReplyDeleteGió vô tình thổi tới miền cỏ may
Bàn tay thức với bàn tay
Để tôi - nắng với cỏ may rối bời
Dẫu xa, xa nửa phương trời
Mộng mơ tôi giữ, với trời bình yên.